Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013
Giữa trận mưa lớn, trong khi ai cũng tìm cho mình 1 chỗ trú mưa, thì 1 cô gái với tấm lòng tư bi đã dùng ô của mình để che cho ông lão tàn tật đang loay hoay giữa đường, bất chấp thân mình sũng nước.
Một câu chuyện cảm động xảy ra trong sự cố nổ tung 1 nhà máy ở Nam Kinh, Trung Quốc vào ngày 28/7/2010. Vụ nổ đã giết chết 13 người và làm bị thương 300 người, gây chấn động dư luận suốt thời gian đó.Trong suốt vụ tai họa, máy quay phim đã ghi lại cảnh 1 chú khỉ cứu 1 con chó con thoát khỏi vụ nổ. Mọi người đã cứu giúp con chó ấy khi con khỉ thoát ra khỏi nhà máy.
Mong rằng tất cả chúng ta đều phát lòng từ bi thương yêu tất cả chúng sinh.
Hình này được chụp vào năm 2008 tại Srilanka. Chú bò được nhà sư cứu khỏi bị giết thịt, để tỏ lòng tri ân, chú bò đã quỳ xuống cảm tạ nhà sư. Nghi thức quỳ lạy là nghi thức giành cho sự biết ơn lớn nhất.
Bạn có thể khóc vì không có 1 chiếc iPhone hoặc 1 chiếc Laptop mới...
Còn người đàn ông này đã khóc vì cuối cùng ông cũng có những chiếc bánh mì để mang về cho đứa con của mình.
Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013
BA NGÀN NĂM MỘT KIẾP LUÂN HỒI
BA NGÀN NĂM MỘT KIẾP LUÂN HỒI
Giấc thiên thu tưởng đà vĩnh tiệp
"Ba ngàn năm một kiếp luân hồi"
Tựa như nước chảy mây trôi
Chiếc vòng duyên nợ trêu ngươi lạ lùng
Thời son trẻ môi hồng má phấn
Khi lìa trần một nấm mộ xanh
Con tim trót phải lưới tình
Lời xưa thề nguyện dễ đành dứt đâu!
Trái yêu thương ai nào hay biết
Nợ trần duyên quả thiệt khó lường
Người một nẻo, kẻ một phương
Ba ngàn năm mãi vấn vương cuộc tình
Một vòng quay không hình không bóng
Mang mang sầu gió lộng trời nghiêng
Tâm tư nặng trĩu ưu phiền
Khắp trong vũ trụ kiếm tìm người xưa
Khi gặp lại cũng vừa mãn nợ
Kể từ đây hãy chớ thề nguyền
Để đừng vương vấn tình duyên
Ngược xuôi cũng chỉ chuyến thuyền bể dâu
Nay xin nguyện hối đầu bến giác
Về nương theo pháp lạc an vui
Đường vòng sanh tử quyết thôi
Ba ngàn năm, kiếp luân hồi cũng không!
Lòng ham muốn đèo bồng đã hết
Sống thảnh thơi theo nét thanh lương
Hạnh lành mở rộng lòng thương
Khẩn thành phát nguyện tâm hương cúng dường
Thân tứ đại về nương cửa Phật
Suốt ngọn nguồn hư thật phân minh
Gần xa gieo trải đạo tình
Tuệ quang rạng chiếu lung linh đất trời
Bồ Tát hạnh đưa người giải thoát
Từ Bi tâm phước lạc vô biên
Thân phàm, cốt cách thánh hiền
Ngôi cao Diệu Giác kim liên hiển bày.
Thích Tuệ Minh
(Nguồn: daophatngaynay.com)
Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013
6 - CỨU RÙA ĐƯỢC PHONG THẦN
6 - CỨU RÙA
ĐƯỢC PHONG THẦN
Thời
nhà Tấn, tại đất Sơn Âm, có một chành thanh niên
tên là Khổng Du, nguyên là một việc quan cấp nhỏ,
từng mua một con rùa đem thả dưới sông. Con rùa
ấy hình như hiểu được lòng người, nên sau khi
xuống nước, lại ngoái đầu nhìn chăm chăm vào
Khổng Du, rồi mới lần lần bơi đi. Khổng Du cũng
cảm thấy không thể rời bỏ nó. Về sau, Du đánh
giặc có công, được phong hầu cực kỳ vinh hiển.
Lúc đúc chiếc ấn phong hầu,
thì trên quả ấn xuất hiện hình con rùa ngoái đầu
nhìn lại, mọi người đều cho là chuyện kỳ quặc,
bèn phá hủy chiếc ấn ấy, rồi đúc lại chiếc khác.
Đúc đi đúc lại như thế nhiều lần mà lần nào cũng
có hình rùa hiện lên trên ấn. Thợ đúc kiểm tra
kỹ khuôn đúc, thì chẳng thấy có dấu vết gì,
nhưng trên ấn vẫn có hình rùa. Họ rất đỗi băn
khoăn, liền mang ấn đến trình lên Khổng Du và
thưa: "Bẩm đại quan, chúng tôi đúc xong ấn, bỗng
thấy hiện lên hình rùa ngoảnh đầu nhìn lại,
không hiểu tại sao?"
Khổng Du bèn bảo thợ đúc phá
đi, đúc lại nhưng kết quả vẫn như trước. Khổng
Du cũng lấy làm quái lạ. Chuyện ấy dần lan
truyền đến triều đình, nhà vua liền mời Khổng Du
vào triều để hỏi rõ nguyên nhân, nhưng Du không
biết làm sao trả lời, suy nghĩ trăm chiều cũng
không tìm ra được kết luận.
Thế rồi, trên đường từ triều
đình trở về nhà, Khổng Du đột nhiên nhớ lại một
sự kiện đã xảy ra ngày trước. Do đó, hôm sau,
ông vào triều tâu với nhà vua: "Tâu đại vương,
thần đã nghĩ ra nguyên nhân rồi: Trước đây nhiều
năm, nhân thấy ngư phủ thả lưới bắt một con rùa,
thần không nỡ thấy nó chết nên mua nó thả vào
trong nước. Con rùa ấy hình như hiểu được ý
người nên ngoi đầu lên mặt nước,nhìn chầm chập
vào thần. Ngày nay, thần được vệ hạ đoái thương
phong hầu cho thần, đó chính là do kết quả của
việc thả rùa ngày trước vậy.
Vua liền bảo với quần thần:
"Làm điều thiện chắc chắn có sự báo đáp của việc
thiện, trường hợp của Khổng Du ngày nay là một
sự kiện rất đáng cho chúng ta suy ngẫm."
5 - VÌ LÒNG NHÂN BẢO VỆ CHIM NON
5 - VÌ LÒNG NHÂN BẢO
VỆ CHIM NON
Trước đây khá lâu, có một cụ
già ẩn cư nơi sơn dã, một đời ăn ở nhân từ chưa
từng làm hại một con chim nào cả.
Một ngày kia, ông đang ngồi
xếp bằng nhạp định dưới gốc đại thọ, bỗng cảm
thấy một luồng gió thổi đến, ông lấy làm lạ, mở
mắt ra xem thì thấy một con chim nhỏ từ đâu rơi
vào lòng ông, thần sắc tự nhiên, tựa hồ đang đậu
trên một cành cây.
Cụ già buộc miệng niệm Phật,
nhủ thầm: "Mầy đã xem thân ta như cành cây, thì
ta nỡ nào xua đuổi mày, A Di Đà Phật, lành thay!
Lành thay!"
Sau khi ông nhủ thầm như thế
thì chú chim non lặng lẽ nằm xuống, từ từ nhắm
mắt ngủ. Sợ làm kinh động giấc ngủ yên lành của
chim con, cụ liền nhắm mắt thiền quán, từ từ
nhập định. Trải qua một lúc khá lâu, cụ mới xuất
định, nhưng chú chim ấy vẫn ngủ ngon chưa tỉnh.
Ông không muốn làm cho nó kinh sợ liền nói: "A Di
Đà Phật, mầy cứ yên tâm mà ngủ ngon, khi nào
thức giấc thì hãy bay đi".
Ông nói dứt lời, chú chim bèn
mở mắt, uốn mình nhịp đôi cánh, dùng mỏ rỉa
lông, gật đầu mấy cái, rồi mới chịu trương cánh
bay đi. Khi ấy, cụ già liền từ từ đứng dậy,
ngước trông theo chim bay xa, rồi mới rời khỏi
gốc cây đại thọ, trở về lại thảo am.
4 - CỨU CHIM SẺ, ĐƯỢC VÒNG NGỌC
4 - CỨU CHIM SẺ, ĐƯỢC
VÒNG NGỌC
Vào đời
Hán, ở phía Bắc núi Hoa Âm có một gia đình họ
Dương, chuyên về nông nghiệp, chỉ sinh một cậu
con trai, đặt tên là Dương Bảo. Cậu Bảo từ bé đã
thông minh, lanh lợi, mày thanh, mắt sáng, đầu
để hai bím tóc, ai trông thấy cũng yêu mến.
Dương
Bảo tính tình nhân từ, vừa lúc chín tuổi đã yêu
thích thắng cảnh thiên nhiên, thường lây chốn
núi rừng làm bầu bạn. Một ngày kia, chàng đi đến
bên triền núi phía trước nhà, bỗng nghe tiếng
kêu bị thương của một con chim sẻ, ngoái đầu
nhìn lên trên không, chợt thấy một chú diều hâu
đang gắp một con sẻ vàng. Nhân thấy có người,
nên diều hâu kinh hãi để rơi chim sẻ đang bị
thương xuống đất. Trong lúc tính mạng sắp lâm
nguy, chim sẻ còn bị một đàn kiến kéo đến bao
vây. Dương Bảo liền chạy vội tới, nhặt lấy chim
sẻ ôm vào lòng bàn tay, đàn kiến lập tức bỏ chạy
tứ tán. Bảo bèn mang chim sẻ về nhà nuôi trong
một cái lồng, thương yêu, chăm sóc rất chu đáo.
Tìm hoa vàng rịt vết thương cho chim, chờ đến
khi vết thương lành hẳn, mới đem thả vào rừng.
Một
hôm, vào lúc đêm gần tàn, Bảo bỗng mơ thấy một
tiểu đồng mặc áo màu vàng hướng đến Bảo lạy tạ,
cảm ơn cứu mạng; đồng thời dâng tặng bốn vòng
bạch ngọc và nói: "Cảm tạ ân nhân! Tôi vốn là sứ
giả của Vương mẫu, nhờ ơn người cứu mạng, không
biết lấy gì báo đáp ân sâu, kính tặng người bốn
vòng bạch ngọc, cầu mong con cháu được vinh
hiển, làm đến công khanh".
Ban đầu
Bảo không dám nhận tặng vật của tiểu đồng, nhưng
trước tấm lòng cực kỳ chân thành, buộc lòng Bảo
phải nhận lấy ngọc ấy. Thoắt nhiên tỉnh giấc,
nhớ lại giấc mộng vừa qua, Bảo lấy làm kinh dị,
miệng lẩm bẩm: "Thật là một giấc mộng ly kỳ!
Thật là một giấc mộng ly kỳ!"
Quả
nhiên sau đó, con cháu của Dương Bảo liên tiếp
bốn đời làm đến công khanh, vinh hiển tột cùng.
3 - NHỜ
CỨU NAI MÀ THOÁT NẠN
Rừng núi thanh u,
suối khe róc rách. Kỳ hoa dị thảo đẹp đẽ lạ
thường, một ngôi nhà điểm xuyết trong khung cảnh
ấy, giống như gấm dệt thêu hoa.
Một ngày kia, bầu
trời quang đãng, bỗng nhiên một con nai từ đâu
chạy đến trước sân nhà, dùng hai chiếc sừng xúc
bỗng đứa bé đang chơi. Đứa bé hốt hoảng kêu khóc
ầm lên. Một phụ nữ trung niên từ trong nhà chạy
vụt ra sân. Con nai hoảng sợ, mang đứa bé chạy
thẳng vào rừng. Người phụ nữ thấy thế hoảng hồn,
lập tức đuổi theo con nai. Nhưng khi đến rừng bà
thấy đứa trẻ bình yên vô sự, đang ngồi trên đám
cỏ non. Vừa thấy mẹ đi tới, đứa bé mừng rỡ tươi
cười. Người đàn bà liền đến đám cỏ bồng lấy con
thơ, trong lòng bàng hoàng, không biết nên buồn
hay vui.
Hai mẹ con ung
dung trở về nhà thì bỗng thấy một cảnh tượng hãi
hùng tột độ; vì trong khi bà đuổi theo sau con
nai để cứu con mình thì một cây đại thọ sau nhà
đột nhiên ngã xuống, khiến cho mái nhà vỡ tan,
bức tường sụp đổ. Tất cả gà chó trong nhà đều bị
cây đại thọ đè chết, không một mống nào sống
thoát. Bấy giờ bà mới hồi tưởng lại năm trước,
một bữa nọ có một người thợ săn đuổi một con nai,
khiến nó quá kinh hãi, chạy xộc vào trong nhà bà.
Bà vốn là một người phụ nữ có tấm lòng từ bi,
suốt đời chưa sát hại một sanh vật nào, do đó,
bèn lấy áo trùm lên mình nai. Người thợ săn liền
đến bên nhà tìm kiếm, không hiểu con nai chạy
theo hướng nào, tìm một hồi không thấy tung tích
gì cả liền bỏ đi. Người phụ nữ đợi cho người thợ
săn đi xa, gật đầu cảm tạ, biểu lộ lòng tri ân
đối với từ tâm cứu mạng của bà. Ai biết đâu
chính nhờ tấm lòng từ bi cứu mạng ấy mà con nai
nhớ ơn tìm cách báo đáp, cứu được mẹ con bà khỏi
bị cây đại thọ đè chết.
Bà hồi tưởng lại
sự việc ấy, bất giác thốt lên: "Cứu mạng sống
của chúng sinh chẳng khác nào tự cứu mạng mình."
2 - VUA
THÀNH THANG MỞ LƯỚI CỦA THỢ SĂN
Ngày
xưa, vua Thành Thang nhà Thương thường áp dụng
một nền chính trị thân dân tốt đẹp.
Mỗi năm nhà vua đi tuần thú nhiều lần để thăm
hỏi dân tình, cứu giúp những người bệnh tật khổ
đau, nhờ đó mà sửa đổi được phong hóa, việc
chính trị càng trở nên ổn định.
Một
ngày kia, gặp lúc trời quang gió thuận, chim
chóc ca hót líu lo, muôn thú đùa vui hớn hở.
Thành Thang đi đến một địa phương nọ, thấy một
thợ săn đang chỉ huy đồng bọn đào hầm, giăng
lưới, trông y có vẻ đắc chí hớn hở, đang lớn
tiếng ước nguyện: "Từ trên trời đáp xuống, từ
dưới đất vọt lên, từ bốn phương bay lại, đều sa
vào mảng lưới của ta, không một mống nào thoát
khỏi".
Vua
Thành Thang vốn là một bậc minh quân nhân từ,
đức độ, yêu vật, thương người, nên trông thấy
hành trạng của người thợ săn ấy, trong lòng bất
nhẫn, nhưng cũng không tiện ngăn chặn việc săn
thú, đánh bắt chim của y. Ông vốn là một hoàng
đế thông minh, trí tuệ, bèn nghĩ ra một diệu kế:
đi đến chỗ ấy, cởi bỏ lưới giăng ba mặt, chỉ để
lại một mặt.
Người
thợ săn trông thấy thế rất ngạc nhiên, liền hỏi
nhà vua vì sao lại mở ba mặt mà chừa một mặt.
Nhà vua nghiêm nét mặt, đổi lời cầu ước: "Con
nào muốn đi đến bên trái, thì đi đến bên trái,
con nào muốn đi đến bên phải thì đi đến bên phải;
con nào muốn đi lên trên thì đi lên trên; con
nào muốn chui xuống dưới thì chui xuống dưới;
ngoài ra, con nào không muốn sống thì cứ chui
vào trong lưới của ta".
Tên thợ
săn nghe nhà vua cầu mong như thế rất cảm động.
Mẩu chuyện đẹp này chẳng bao lâu lan truyền đi
khắp nơi, khiến cho lòng người cảm phục, tin
tưởng, ở đâu cũng quay về quy phục nhà vua.
1 - VƯỢN SẦU RƠI
LỆ
Vào một
buổi chiều xuân, một đội kỵ binh mặc áo giáp trụ
rực rỡ, chạy nhanh như điện chớp, vượt qua quãng
rừng hoang. Ở phía sau đoàn kỵ binh có mấy người
mang kiếm theo hầu một vị đại tướng. Đàng sau vị
đại tướng lại có một chiếc xe song mã đường
đường lộng lẫy; người ngồi trong xe ấy là một
bậc quân vương đương thời - Sở Trang Vương.
Cứ mỗi
năm một lần, nhà vua xuất cung đi săn bắn cho
khuây khỏa nỗi u buồn nơi chốn hoàng cung.
Sở
Trung Vương có một viện đại tướng là Dưỡng Do Cơ.
Kỹ thuật bắn cung của ông cực kỳ điêu luyện,
trăm phát trăm trúng, nên rất được vua Sở thương
yêu và tin tưởng. Khi đoàn săn bắn vào rừng,
lùng sục khắp nơi, thì nai dê, chồn thỏ bỏ chạy
tứ tán. Tại giữa rừng sâu có một cây cổ thụ cao
vút tận trời xanh. Trên cây có một con vượn già
đang vui đùa chuyền từ cành này sang cành khác.
Sở Vương lập tức ra lệnh cho Dưỡng Do Cơ hạ ngay
con vượn ấy.
Dường
như con vượn ấy hiểu được tiếng người, trông
thấy Dưỡng Do Cơ đột nhiên phi ngựa tới, nó bèn
lấy tay che má mà khóc, nước mắt chảy ròng ròng,
kêu la rất bi thảm. Sở Vương liền ra lệnh cho Do
Cơ ngưng bắn và hỏi ông: "Vì lẽ gì mà vượn già
che mặt khóc?"
Do Cơ
liền tâu với nhà vua: "Tâu đại vương, giống vượn
này có tay dài, rất tinh khôn, có thể thu hút
được khí thiêng của trời đất, nó biết thần có
tài thiện xạ, hễ mũi tên buông ra là trúng ngay
mục tiêu, nó nghĩ không thể nào tránh được lằn
tên cực mạnh của thần, chắc chắn phải chết, nên
mới che mặt mà khóc.
Sở
Vương buông tiếng thở dài, cảm kích vô vàn, lòng
từ bi bỗng dưng phát sinh, lập tức ra lệnh cho
thuộc hạ đình cuộc săn bắn, rồi trở về hoàng
cung. Từ ấy, Sở Vương rất nhân từ, vì thế, người
người đều ca ngợi nhà vua là vì vua nhân từ.
Lời Giới Thiệu
Đạo Phật là đạo của từ bi và trí tuệ, tất cả mọi hành động bằng thân,
lời và ý đều xuất phát từ hai tiêu chuẩn đó mà đem lại lợi lạc cho mình
và tha nhân.
Đây là những đức tính rất cơ bản để phát triển về Giới-Định-Tuệ mà một
người muốn thăng tiến về mặt tâm linh thì cần phải quan tâm và thực
hiện một cách triệt để.
Tập truyện cổ này do Pháp sư Tịnh Không sưu tập bằng Hoa văn. Sau một
thời gian đọc và thấy nội dung mang những đức tính cao cả và đầy nhân
tính qua các nhân vật và sự kiện trong toàn bộ 100 mẫu chuyện. Do nguyên
tác bằng Hoa văn nên có thể trở ngại cho một số người Việt chưa biết
tiếng Hoa, cho nên chúng tôi cho chuyển dịch ra Việt văn ngõ hầu đóng góp
một phần nhỏ vào công cuộc hoằng hóa lợi sanh.
Trong quá trình biên dịch chắc không tránh khỏi những thiếu sót mong các
bậc thức giả góp ý kiến cho, xin thành thật cảm ơn.
THÍCH PHƯỚC SƠN
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)