Trước đây khá lâu, có một cụ
già ẩn cư nơi sơn dã, một đời ăn ở nhân từ chưa
từng làm hại một con chim nào cả.
Một ngày kia, ông đang ngồi
xếp bằng nhạp định dưới gốc đại thọ, bỗng cảm
thấy một luồng gió thổi đến, ông lấy làm lạ, mở
mắt ra xem thì thấy một con chim nhỏ từ đâu rơi
vào lòng ông, thần sắc tự nhiên, tựa hồ đang đậu
trên một cành cây.
Cụ già buộc miệng niệm Phật,
nhủ thầm: "Mầy đã xem thân ta như cành cây, thì
ta nỡ nào xua đuổi mày, A Di Đà Phật, lành thay!
Lành thay!"
Sau khi ông nhủ thầm như thế
thì chú chim non lặng lẽ nằm xuống, từ từ nhắm
mắt ngủ. Sợ làm kinh động giấc ngủ yên lành của
chim con, cụ liền nhắm mắt thiền quán, từ từ
nhập định. Trải qua một lúc khá lâu, cụ mới xuất
định, nhưng chú chim ấy vẫn ngủ ngon chưa tỉnh.
Ông không muốn làm cho nó kinh sợ liền nói: "A Di
Đà Phật, mầy cứ yên tâm mà ngủ ngon, khi nào
thức giấc thì hãy bay đi".
Ông nói dứt lời, chú chim bèn
mở mắt, uốn mình nhịp đôi cánh, dùng mỏ rỉa
lông, gật đầu mấy cái, rồi mới chịu trương cánh
bay đi. Khi ấy, cụ già liền từ từ đứng dậy,
ngước trông theo chim bay xa, rồi mới rời khỏi
gốc cây đại thọ, trở về lại thảo am.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét