Rừng núi thanh u,
suối khe róc rách. Kỳ hoa dị thảo đẹp đẽ lạ
thường, một ngôi nhà điểm xuyết trong khung cảnh
ấy, giống như gấm dệt thêu hoa.
Một ngày kia, bầu
trời quang đãng, bỗng nhiên một con nai từ đâu
chạy đến trước sân nhà, dùng hai chiếc sừng xúc
bỗng đứa bé đang chơi. Đứa bé hốt hoảng kêu khóc
ầm lên. Một phụ nữ trung niên từ trong nhà chạy
vụt ra sân. Con nai hoảng sợ, mang đứa bé chạy
thẳng vào rừng. Người phụ nữ thấy thế hoảng hồn,
lập tức đuổi theo con nai. Nhưng khi đến rừng bà
thấy đứa trẻ bình yên vô sự, đang ngồi trên đám
cỏ non. Vừa thấy mẹ đi tới, đứa bé mừng rỡ tươi
cười. Người đàn bà liền đến đám cỏ bồng lấy con
thơ, trong lòng bàng hoàng, không biết nên buồn
hay vui.
Hai mẹ con ung
dung trở về nhà thì bỗng thấy một cảnh tượng hãi
hùng tột độ; vì trong khi bà đuổi theo sau con
nai để cứu con mình thì một cây đại thọ sau nhà
đột nhiên ngã xuống, khiến cho mái nhà vỡ tan,
bức tường sụp đổ. Tất cả gà chó trong nhà đều bị
cây đại thọ đè chết, không một mống nào sống
thoát. Bấy giờ bà mới hồi tưởng lại năm trước,
một bữa nọ có một người thợ săn đuổi một con nai,
khiến nó quá kinh hãi, chạy xộc vào trong nhà bà.
Bà vốn là một người phụ nữ có tấm lòng từ bi,
suốt đời chưa sát hại một sanh vật nào, do đó,
bèn lấy áo trùm lên mình nai. Người thợ săn liền
đến bên nhà tìm kiếm, không hiểu con nai chạy
theo hướng nào, tìm một hồi không thấy tung tích
gì cả liền bỏ đi. Người phụ nữ đợi cho người thợ
săn đi xa, gật đầu cảm tạ, biểu lộ lòng tri ân
đối với từ tâm cứu mạng của bà. Ai biết đâu
chính nhờ tấm lòng từ bi cứu mạng ấy mà con nai
nhớ ơn tìm cách báo đáp, cứu được mẹ con bà khỏi
bị cây đại thọ đè chết.
Bà hồi tưởng lại
sự việc ấy, bất giác thốt lên: "Cứu mạng sống
của chúng sinh chẳng khác nào tự cứu mạng mình."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét