Vào đời
Hán, ở phía Bắc núi Hoa Âm có một gia đình họ
Dương, chuyên về nông nghiệp, chỉ sinh một cậu
con trai, đặt tên là Dương Bảo. Cậu Bảo từ bé đã
thông minh, lanh lợi, mày thanh, mắt sáng, đầu
để hai bím tóc, ai trông thấy cũng yêu mến.
Dương
Bảo tính tình nhân từ, vừa lúc chín tuổi đã yêu
thích thắng cảnh thiên nhiên, thường lây chốn
núi rừng làm bầu bạn. Một ngày kia, chàng đi đến
bên triền núi phía trước nhà, bỗng nghe tiếng
kêu bị thương của một con chim sẻ, ngoái đầu
nhìn lên trên không, chợt thấy một chú diều hâu
đang gắp một con sẻ vàng. Nhân thấy có người,
nên diều hâu kinh hãi để rơi chim sẻ đang bị
thương xuống đất. Trong lúc tính mạng sắp lâm
nguy, chim sẻ còn bị một đàn kiến kéo đến bao
vây. Dương Bảo liền chạy vội tới, nhặt lấy chim
sẻ ôm vào lòng bàn tay, đàn kiến lập tức bỏ chạy
tứ tán. Bảo bèn mang chim sẻ về nhà nuôi trong
một cái lồng, thương yêu, chăm sóc rất chu đáo.
Tìm hoa vàng rịt vết thương cho chim, chờ đến
khi vết thương lành hẳn, mới đem thả vào rừng.
Một
hôm, vào lúc đêm gần tàn, Bảo bỗng mơ thấy một
tiểu đồng mặc áo màu vàng hướng đến Bảo lạy tạ,
cảm ơn cứu mạng; đồng thời dâng tặng bốn vòng
bạch ngọc và nói: "Cảm tạ ân nhân! Tôi vốn là sứ
giả của Vương mẫu, nhờ ơn người cứu mạng, không
biết lấy gì báo đáp ân sâu, kính tặng người bốn
vòng bạch ngọc, cầu mong con cháu được vinh
hiển, làm đến công khanh".
Ban đầu
Bảo không dám nhận tặng vật của tiểu đồng, nhưng
trước tấm lòng cực kỳ chân thành, buộc lòng Bảo
phải nhận lấy ngọc ấy. Thoắt nhiên tỉnh giấc,
nhớ lại giấc mộng vừa qua, Bảo lấy làm kinh dị,
miệng lẩm bẩm: "Thật là một giấc mộng ly kỳ!
Thật là một giấc mộng ly kỳ!"
Quả
nhiên sau đó, con cháu của Dương Bảo liên tiếp
bốn đời làm đến công khanh, vinh hiển tột cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét