Ngày
xưa, vua Thành Thang nhà Thương thường áp dụng
một nền chính trị thân dân tốt đẹp.
Mỗi năm nhà vua đi tuần thú nhiều lần để thăm
hỏi dân tình, cứu giúp những người bệnh tật khổ
đau, nhờ đó mà sửa đổi được phong hóa, việc
chính trị càng trở nên ổn định.
Một
ngày kia, gặp lúc trời quang gió thuận, chim
chóc ca hót líu lo, muôn thú đùa vui hớn hở.
Thành Thang đi đến một địa phương nọ, thấy một
thợ săn đang chỉ huy đồng bọn đào hầm, giăng
lưới, trông y có vẻ đắc chí hớn hở, đang lớn
tiếng ước nguyện: "Từ trên trời đáp xuống, từ
dưới đất vọt lên, từ bốn phương bay lại, đều sa
vào mảng lưới của ta, không một mống nào thoát
khỏi".
Vua
Thành Thang vốn là một bậc minh quân nhân từ,
đức độ, yêu vật, thương người, nên trông thấy
hành trạng của người thợ săn ấy, trong lòng bất
nhẫn, nhưng cũng không tiện ngăn chặn việc săn
thú, đánh bắt chim của y. Ông vốn là một hoàng
đế thông minh, trí tuệ, bèn nghĩ ra một diệu kế:
đi đến chỗ ấy, cởi bỏ lưới giăng ba mặt, chỉ để
lại một mặt.
Người
thợ săn trông thấy thế rất ngạc nhiên, liền hỏi
nhà vua vì sao lại mở ba mặt mà chừa một mặt.
Nhà vua nghiêm nét mặt, đổi lời cầu ước: "Con
nào muốn đi đến bên trái, thì đi đến bên trái,
con nào muốn đi đến bên phải thì đi đến bên phải;
con nào muốn đi lên trên thì đi lên trên; con
nào muốn chui xuống dưới thì chui xuống dưới;
ngoài ra, con nào không muốn sống thì cứ chui
vào trong lưới của ta".
Tên thợ
săn nghe nhà vua cầu mong như thế rất cảm động.
Mẩu chuyện đẹp này chẳng bao lâu lan truyền đi
khắp nơi, khiến cho lòng người cảm phục, tin
tưởng, ở đâu cũng quay về quy phục nhà vua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét